Cherreads

Chapter 3 - Chapter 3: Chuyên viên pha chế

Quán cafe BoiChing, 8h32' sáng

 Chu Nhật Liên ngồi ở ngay cửa quán, góc đẹp nhất để nhìn những phục vụ nam. 

"Hạ hạ! Ở đây"- vừa thấy Chi Hạ đến, Nhật Liên đã vội vẫy tay gọi 

Theo tiếng gọi, Chi Hạ quay đầu sang, ngạc nhiên ghé sát tai cô bạn, thì thầm 

"Này Liên Liên, cậu giỏi quá, chỗ đẹp nhất, chọn người đẹp nhất, được đó!" Ánh mắt cô lấp lánh đầy ngưỡng mộ nhìn Nhật Liên, tay giơ ngón cái nhấn mạnh sự bái phục 

"Cảm ơn đã quá khen, yêu quá đi babi của tớ!" Chu Nhật Liên tự hào ngẩng mặt song song với trời "Nào, ngồi đi, tất cả là của cậu. Thấy không đủ bảo tớ!"- Chu Nhật Liên chỉ tay vào mấy nhân viên phục vụ xung quanh, hào phóng nói. 

Trong quán cứ 1 ô gạch là 1 anh chàng cao ráo, cũng từ 1m75 trở nên, sáng sủa, khôi ngô, đủ loại nhan sắc, tính cách, khí chất, dịu dàng nói chuyện cùng khách nữ, khách nam. Kiểu nam thần dịu dàng có, kiểu hồng hài nhi dễ thương có, trai sinh viên thể thao cũng có,...Thật sự khiến người ta không khỏi xốn xang. 

"Đủ rồi đủ rồi... Công nhận đẹp thật đó" - Chi Hạ vừa phẩy tay vừa nhìn cậu thanh niên trước mặt - cao, đẹp, khá giống anh chàng, nhưng ấm áp, thân thiện hơn nhiều. 

"Thích cậu ta à?" - Nhật Liên quay sang nhìn người mà Chi Hạ đang say sưa nhìn ngắm "Cậu ấy là Trương Hạo Nam, dáng người đẹp lắm đó" 

"Cũng cũng, được đó. Nhưng mà mấy cậu này không bằng một anh tớ vừa ... " Dương Chi Hạ còn chưa dứt lời, một bóng dáng quen thuộc bước vào. Cô quay ra nhìn, ngay lập tức khóa mắt vào bóng lưng cao lớn vừa bước vô. 

"Đặng Vương Phúc, đến giờ đổi ca rồi." Chàng trai ấy chậm rãi nói, lấy tạp dề và găng tay đeo lên một cách gọn gàng, cẩn thận. 

Chi Hạ giật mình " Giọng nói này, quen quá" cô thầm nghĩ 

"Tư Gia, đến rồi à? Chờ chút, tôi pha ly matcha latte cho khách bàn 12 đã" 

"Để đó tôi làm, về đi." Vẫn giọng nói trầm khàn lành lạnh ấy, Tư Gia bước tới lấy ly matcha latte pha dở, đẩy Vương Phúc ra. Anh lười biếng quay đầu, liếc nhìn Vuong Phúc 1 cái như thể đe dọa, mặt thì đen kịt, đảo lưỡi quanh 2 bên má. (Thực ra là ăn kẹo nên đảo qua đảo lại:>) 

Vương Phúc cao 1m78 đứng trước Tư Gia liền trở nên nhỏ bé, trông như... ba với con trai lớn? 

Chi Hạ liếc mắt sang nhìn cậu, sống lưng lạnh toát. Khí chất “băng hàn” của anh như độc vô hình, khiến người khác cảm thấy nộp thở. 

"A, là anh ấy kìa!" Cô hơi rùng mình kêu khẽ " Anh ấy tìm tới tận đây tính sổ mình à? Nãy ảnh nói không sao rồi mà..." Cô vội cúi đầu xuống tránh ánh mắt cậu 

" Hửm? Sao thế Chi Hạ?" Chu Nhật Liên quay sang, nghĩ cô khó chịu 

"Không, không sao" Giọng Chi Hạ hơi run nhẹ, sợ hãi "Trong lúc pha chế anh ấy sẽ bỏ thuốc độc vô à?" Cô thầm nghĩ trong lòng 

"Xin chào, đây là Matcha Latte của em" Tư Gia bưng cốc nước tới, đặt lên bàn, nở 1 nụ cười có phần gượng gạo 

Chi Hạ giật mình ngẩng đầu lên, lí nhí " Em cảm ơn ạ" còn trong lòng thì gào khóc " Nụ cười đó như con rắn nhìn chuột nhắt ấy, anh ấy bỏ mù tạt à?" Cô nuốt bọt nước trên bàn, rồi lại nhìn Tư Gia đang thong dong bấm điện thoại . Ánh mắt cô cứ dán chặt vào anh, nhưng không có sự si mê, mà là sợ hãi. Chu Nhật Liên nhìn lại tưởng cô bạn nhỏ biết yêu nên trêu chọc: 

" Ồ, cậu thích anh ta à?" Chu Nhật Liên tủm tỉm nhìn Chi Hạ 

"Um, có chút. Anh ấy đẹp trai thật sự, nhưng mà đáng sợ quá." Chi Hạ nhìn Tư Gia, buột miệng nói 

"Không ngờ nha. Mắt nhìn cậu tốt đấy, tớ cũng nhìn trúng anh ta, nhưng mà lạnh lùng quá." Nhật Liên khúc khích cười, huých nhẹ vai Chi Hạ 

" Um, à, không, đâu có. Chỉ là tớ thấy anh ấy thuận mắt chút thôi" Chi Hạ vôi xua tay 

" Thế á? Tớ cua anh ta nhé?" Chu Nhật Liên khiêu khích 

" Không được, của tớ!" Vừa dứt lời, Chi Hạ vội bịt miệng lại " Um... Ý tớ là cậu không tán được đâu, đừng cố, chọn Hạo gì đó ấy, dễ dàng hơn nhiều." cô liền nảy số chữa cháy ngay, trong lòng gào thét “Aaaa... Mình vừa nói gì kì vậy trời! Chết không cơ chứ mồm mép tép nhảy!” 

"Haha. Hiểu rồi, của cậu, tớ không giành. Haha..." Chu Nhật Liên cười nắt nẻ như được mùa 

“Liên Liên!” Chi Hạ phồng má đánh cô ấy, giận dỗi nhưng trong lòng thì ngại ngùng: “Thích gì chứ, đồ băng lạnh đó ai thèm.” 

Ở một góc không ai chú ý, Trần Tư Gia nghe được cuộc đối thoại của Chi Hạ, khóe miệng bất giác cười " Được khen cũng không tệ, nhỉ?" 

More Chapters